Anh Hùng Truyện - hồi 1 : Duyên kì ngộ
Đây là 1 câu truyện kiếm hiệp (tầm phào) dài kì theo thể thơ lục bát truyền thống Việt Nam. Với hi vọng tiếp nối Nguyễn Du và Nguyễn Đình Chiểu (🤡🤪), tác giả hi vọng nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của quí vị đồng đạo, các bạn đồng môn, anh em huynh đệ gần xa. Câu truyện sẽ đuợc chia thành nhiều hồi viết trong nhiều giai đoạn khác nhau, trong thời gian rảnh rỗi của tác giả, hi vọng anh em sẽ đón đọc và yêu thích.
MỞ ĐẦU: LỜI TÁC GIẢ
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ “tài” chữ “dại” khéo là kết nhau
Dân gian vẫn khéo bảo nhau
Anh hùng một vị không đâu sánh bằng
Nghe đâu truyền thuyết kể rằng
Vị này vì gái mà răng không còn
Dở dang chuyện lúc còn son
Muôn phần mạn phép lon ton xen vào
HỒI 1: DUYÊN KÌ NGỘ
Tú Ba xứng mặt anh hào
Tầm sư học thuật bên Lào chằng chơi
Vang danh tuyệt nghệ khắp nơi
Vận công “thả khí”, “phà hơi” vô cùng
Tiếng tăm anh nổi đùng đùng
Chiến anh thì chỉ một khùng, hai điên
Thiên hạ đệ nhất hiển nhiên
Tà môn ngoại đạo cử kiêng anh hùng
Xuất sư vượt núi muôn trùng
Tú Ba tìm hướng về cùng quê hương
Núi hiền hiền, sông thương thương
Lũy tre, mái lá, con đường năm nao
“Vậy là ta đã về sao?
Cảnh xưa vẫn thế người sao không còn!”
Thẩn thơ rảo bước lối mòn
Thất thanh tiếng hét mất hồn đâu đây
”Chà chà nó vọng hướng Tây
Xảy ra cớ sự không hay đây mà!”
Nhún chân phi thẳng mái nhà
Thê Vân (Tung) bộ pháp quả là xứng danh
Từ cao Tú bỗng nhìn quanh
Phía Tây bến nước : mừơi anh,một nàng (?!?)
“Lũ kia đâu phải dân làng
Nữ nhi ức hiếp cứu nàng ngay thôi!”
Mặc cho thân cút thế côi
Tú Ba tung chưởng rồi bồi thêm chân
Tình hình thì vẫn không cân
8 vi-ét (versus) 1 thì mần ra sao?
Tú Ba thì chẳng nôn nao
Nhặt cành liễu trúc xông vào đối phương
Mạc Danh Kiếm hỗ Thần Dương (Thần Công)
Kiếm chiêu nối tiếp chặn đường kẻ gian
Ý chiêu tiếp chuyển miên man
Vòng vây phút chốc vỡ tan hoang tàn
Mười tên đã hết làm tàn
Phủ phục dưới đất đầu hàng hai tay
Thu chiêu nhẹ tựa mây bay
“Chửa con đường sống lũ cầy chúng bay”
Nhẹ nhàng thanh thoát đưa tay
Xin được giúp đỡ người ngay khốn cùng
Thế nhưng anh thấy lùng bùng
“Phải ta hoa mắt hay khùng vậy ta?
Hay là tẩu hỏa nhập ma
Hoặc người chỉ giống như là người thôi?”
Quay cuồng trời đất hỡi ôi
”Cô nương …Trang muội… của tôi…phải nàng?”
Lúng ta lúng túng một tràng
Anh hùng khí chất chẳng màng mất đi
Tú Ba ôm lấy nữ nhi
Rưng rưng hàng lệ đẫm mi anh hùng…
Kết hồi 1… Người con gái kia là ai ? Thân phận nàng như thế nào? Có quan hệ gì với Tú Ba mà có thể làm sụp đổ bậc quân tử hào hùng, khiến chang phải rơi lệ… Đây sẽ là thắt mở quan trọng của câu truyện chăng? Mời các bạn đón xem hồi 2!